Tại trận bán kết Asian Cup 2011, đội bóng
Trung Á Uzbekistan thua Australia ở tỷ số khó tin là 0-6. Thật khó tưởng tượng
đấy là kết quả của một trận đấu bán kết tại bất kỳ giải đấu nào. Điều đáng nói
là Uzbekistan không quá yếu đến như vậy, nếu không nói là thành tích trước trận
đấu này họ còn tốt hơn cả Australia.
Sự khác biệt giữa 2 đội
bóng để tạo nên một kết quả diệu vợi đến như vậy chính là tính chuyên nghiệp.
Australia cứ có cơ hội là họ ghi bàn, chẳng chút nương chân theo kiểu “thắng vừa
đủ để đối phương khỏi… mắc cỡ”. Ngược lại, mới để thua 0-2 sau hiệp một mà cả
đội Uzbekistan gần như sụp đổ suốt hiệp hai. Họ buông xuôi đến mức thảm hại, và
để thủng lưới thêm 4 bàn nữa rất dễ dàng chẳng khác một đội bóng phong
trào.
Trận bán kết ấy chính là cái khoảng cách giữa bóng đá chuyên nghiệp
và nghiệp dư.
Nhìn lại bóng đá Việt Nam, dù có bao nhiêu cố gắng khoác
lên mình chiếc áo chuyên nghiệp đi nữa thì đấy không phải là vấn đề chính. Nhiều
năm qua, các nhà quản lý bóng đá ở Việt Nam đã làm nhiều việc “có vẻ giống” các
nền bóng đá tiên tiến như ban hành qui chế chuyên nghiệp, bán độc quyền bản
quyền truyền hình, thành lập công ty độc lập kinh doanh bóng đá… nhưng chẳng qua
chỉ là một dạng photocopy
không hơn, không kém.
Trong khi đó, trên sân cỏ vẫn còn nhan nhản chuyện
tranh cãi một cách vô lý với trọng tài, cầu thủ vẫn “đấm” nhiều hơn “đá”, lao
vào nhau như thể muốn đưa đối thủ vào bệnh viện, trận đấu thường xuyên bị ngắt
vụn bởi những tranh cãi nhỏ nhặt thay vì có thêm sự cống hiến trong các pha
bóng… Không thể bào chữa cho rằng sự quyết liệt chính là biểu hiện của tính sòng
phẳng, trung thực và giúp cho bóng đá chuyên nghiệp hơn được.
Bóng đá nói
cho cùng cũng chỉ là một môn chơi mang tính cống hiến. Bóng đá sẽ cuốn hút người
xem hơn khi Australia thèm khát ghi bàn đến tận phút cuối cùng còn Uzbekistan
chống trả đến khi tiếng còi mãn cuộc. Chỉ có như vậy mới kéo khán giả đến sân.
Khán đài càng đông, thì mới chứng minh bóng đá chuyên nghiệp đang phát triển chứ
không phải cứ gắn chữ “chuyên nghiệp” lên tên giải là
xong.
THÚY VI